[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 71: Lấy Danh Dự Bảo Đảm
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Tôi về đây.
  • Seokjin đứng trước kẻ đang tựa hông trên mô-tô, chu môi báo cho người kia biết rằng anh sắp phải vào nhà.
  • Ánh mắt kẻ si tình quả nhiên phủ đẫm yêu chiều, Namjoon cười nhếch đầy mãn nguyện, gật đầu ý như bảo Seokjin hãy vào đi. Mặt chú lạc đà trắng sau khi xoay người đi liền xịu xuống vẻ không vui, thầm trách móc:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Sao hắn lạnh lùng thế? Không giữ mình lại hay là vì chưa yêu đủ?
  • Lòng đầy ấm ức, anh thấp thỏm bấm móng tay lên da thịt nơi mu bàn tay mình, chân còn cố bước thật chậm như nán lại đợi xem người kia có đổi ý không, dù biết hy vọng chuyện tên ngốc đó chủ động là rất hiếm hoi.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Hừ, tức chết đi được mà!
  • Sau cùng, cổng đã được mở dần nhưng vẫn không nhận được bất cứ phản ứng nào của kẻ sau lưng, Seokjin bực bội quay người lại, lao đến túm cổ áo của Namjoon để đầu anh ta hướng xuống, mạnh bạo hôn môi.
  • Viên cảnh sát có phần bất ngờ, thành hông vịn nhẹ lên yên xe bỗng cứng đờ, hai tay trong vô thức giơ lên để đỡ lấy Seokjin đang nhào tới ngả vào lòng mình. Bị đối phương tấn công đột xuất, Namjoon có chút ngạc nhiên nhưng phần nhiều tâm trí đã bị kích thích đến đê mê.
  • Ngay lúc cậu thiếu gia đã cảm thấy thỏa mãn muốn rời môi, lại kinh ngạc khi bị chú gấu lầm lì ấy giữ lấy bằng cách ghim chặt bàn tay rắn rỏi vào vai anh, nụ hôn tưởng chừng dang dở cứ thế được tiếp tục, dây dưa mãi một lúc lâu sau cho đến khi môi anh đã sưng vù, cơ hàm mỏi nhừ vì liên tục "cung cấp" nước bọt cho kẻ kia nuốt tới mức choáng váng.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Ư... ứm!
  • Seokjin không thể chịu nổi sự trấn giữ ghê người kia, cuộn tay lại đập mạnh vào bắp tay Namjoon, mặt mũi co rúm lại vì bị rút kiệt không khí trong nhiều phút liền.
  • Viên cảnh sát lưu luyến tách môi, sau đó vẫn chưa có dấu hiệu thỏa mãn nên lại tiếp tục hôn lên khắp khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp ấy, trườn xuống cổ, bên gáy thiếu gia Kim cao quý.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Ha... ha...
  • Seokjin chao đảo điều hòa lại hơi thở trong khi con mãnh thú nọ vẫn đang lưu lại nụ hôn trên người anh. Sau một hồi lấy lại ý thức bình thường, lạc đà nhỏ tức mình trao cho kẻ vô sỉ đó một cú đấm vào ngay ngực trái, đoạn nhắm mắt nhắm mũi lại tung lời chửi bới:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Rõ ràng là thèm khát muốn quấn lấy tôi nhưng sao lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao làm cái quái gì, đồ khốn?! Tôi luôn luôn phải chủ động, thật chán ngấy cái tình yêu gượng ép này mà!!!
  • 'Chụt' - Namjoon lén đưa mắt nhìn người kia, vẫn dịu dàng và ôn nhu vô cùng, tựa như biển nước mênh mông bảo bọc một vùng trời rực lửa.
  • Seokjin lại nhìn ra đó chẳng phải yêu chiều gì, thực chất chỉ càng khiến anh ghét cay ghét đắng vì sự trêu cợt, trả treo của tay cảnh sát chết tiệt ấy. Anh trừng mắt, sự điên tiết dâng lên đến đỉnh điểm, vung tay toan tát thẳng mặt đối phương.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Mẹ kiếp đồ mặt dày, đi chết đi!
  • 'Chụt' - Đối diện với cuồng phong bão táp, Namjoon chỉ coi tựa điều thường tình trong cơm bữa hàng ngày. Ánh mắt cáo nhạy bén nắm bắt phản xạ nhanh như chớp, dùng bàn tay đỡ lấy nắm đấm với lực sát thương cực mạnh, sau khi chặn đứng "mũi phi tên tẩm độc" của tình nhân đang phẫn nộ, anh chỉ nhẹ nhàng đỡ tay Seokjin hướng lên, lặng lẽ hôn lên mu bàn tay trắng nõn ấy, dùng tất cả nhẫn nại vô biên để đối đáp người đàn ônghay giận dỗi này.
  • Âm thanh ngọt sớt ấy lần nữa phát ra khiến kẻ sến súa như Seokjin cũng phải rùng mình, rợn tóc gáy. Anh quả thực có dùng đến bạo lực để trừng trị kẻ ấy đến mấy, đối phương cũng đều bình tĩnh đáp lại, tuyệt đối chẳng có chút nao núng, hoảng hốt nào.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Này cậu?!
  • Namjoon không để người yêu mình tiếp tục tung hoành thêm, lần này đến lượt anh chủ động kéo nhân tình vào lòng, ôm rất chặt, ghì mặt xuống hõm cổ đối phương, miệng rì rầm bên tai Seokjin cốt để tiếp cận và xoa dịu tâm hồn giông tố đùng đùng kia.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Đừng tùy tiện đánh nữa, anh sẽ mau mệt đấy.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Mau mệt thì mặc xác tôi, liên quan gì đến cậu?!
  • Seokjin nhanh chóng phản bác ý kiến của kẻ kia, toan vùng vẫy để thoát khỏi cái ôm chiếm hữu như nuốt chừng lấy cơ thể mình nhưng chẳng thể cưỡng lại sức lực khỏe như voi rừng của đối phương.
  • Cảnh sát Kim không vội, anh lại tiếp tục vỗ về.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Từ nay không cần anh chủ động, tôi sẽ tự học cách để yêu anh. Bằng mọi giá.
  • Chú lạc đà Alpaca bắt đầu có chút nguôi ngoai, khe khẽ nghiêng đầu nhìn kẻ đang kề má mình thầm thì. Ngẫm nghĩ giây lát, anh thấy cậu ta nói cũng có lý nên nhẹ giọng hỏi:
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Ừm. Tôi lấy danh dự ra bảo đảm.
  • Namjoon gật đầu chắc nịch, đứng thẳng lưng trở lại, nhìn xuống người yêu và cười thật tươi.
  • Seokjin thoáng đỏ mặt, cúi đầu muốn tìm cớ để bạo biện cho sự tức giận ngu ngốc, bồng bột ban nãy của mình nhưng chưa được ba giây, viên cảnh sát đã lại lần nữa hôn lên trán anh, dịu dàng chỉnh lại tóc cho anh.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Anh không cần phải thấy có lỗi vì bất cứ điều gì, tôi có thể chịu đựng được tất cả.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Cái tên dẻo mỏ không đúng chỗ này...
  • Seokjin nghiến răng làu bàu, câu chửi riết qua kẽ miệng xéo sắc ấy quả thực khiến Namjoon không kìm được mà bật cười thành tiếng.
  • Chàng mọt sách nhạt nhẽo ấy cuối cùng cũng tìm thấy thú vui duy nhất cuộc đời mình khi gặp được người này, kể từ lúc có lạc đà nhỏ ở bên, anh đã có một khoảng thời gian thực sự rất vui vẻ, rực rỡ.
  • Hóa ra tình yêu lại mang sức chữa lành mạnh mẽ đến thế...
  • ***
  • Vào nhà với tâm trạng không thể tuyệt vời hơn, cả cơ thể và áo quần Seokjin đều được nụ hôn cùng mùi hương nam tính của cậu cảnh sát trẻ bao lấy. Anh phấn khích ngắt một đóa hồng, nhảy chân sáo bước vào phòng khách.
  • Khi thấy mẹ đang ngồi đọc tạp chí bên tách trà, Seokjin không còn đi thẳng vào phòng giống mọi khi mà nán lại mở lời bắt chuyện với bà.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Thưa phu nhân Kim, con mới về!
  • Người phụ nữ chỉ khẽ mỉm cười, mắt không rời trang tạp chí, dịu giọng buông câu hỏi:
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Sao hôm nay tự dưng ngoan ngoãn khác thường thế?
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Con biết yêu rồi, mẹ à!
  • Seokjin chạy ào tới, bất ngờ ôm chầm lấy mẹ mà hét lên đầy kiêu hãnh.
  • Vị phu nhân có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại trở về nét mặt điềm đạm thường tình. Trông dáng vẻ tràn đầy năng lượng của con, bà cũng muốn hỏi kẻ đã khiến con trai thay đổi đó rốt cuộc là ai mà tài phàm đến vậy. Nhưng rồi lời tiếp sau của cậu út nhà họ Kim đã khiến bà lặng đi, buộc phải nghiêm túc bắt đầu suy xét vấn đề.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Con nhất định phải kết hôn với cậu ấy, một mình cậu ấy thôi!
  • Seokjin tự hào giơ tay lên trời cảm thán, sau đó quay sang lại ôm mẹ, tựa má vào bờ vai nhỏ sau lớp áo lụa mềm mại tỏa hương thơm thoang thoảng, dễ chịu ấy, bùi ngùi tỏ bày:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Mẹ à, tuần sau cậu ấy ngỏ ý muốn đến để ra mắt gia đình mình, có được không mẹ?
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Xem... xem mắt?
  • Vị phu nhân lắp bắp lộ rõ nét thất kinh. Bà biết con trai là người đồng tính đã lâu, việc anh giao du, vui chơi bên ngoài bà đều tìm mọi cách bao che cho anh trước mặt ông ngoại - người cha vốn khó tính và tôn sùng định kiến xưa cũ một cách mù quáng của mình.
  • Nhưng lần này, con trai bà thực sự đã tìm được người mà bản thân muốn nương tựa cả đời, bỏ lại sau lưng những tháng năm chơi bời, buông thả để nghiêm túc với cuộc sống có trách nhiệm, có tình yêu đích thực đã định. Điều này đáng ra phải là niềm vui, nhưng đối với bà lại nặng nề tới mức nghẹt thở. Vị phu nhân ấy có thể bạo gan một tay che mắt bố mình, nhưng chuyện trọng đại vốn không thể giấu mãi vì đó là định ước dài lâu.
  • Người phụ nữ nín thở, nhẹ giọng hỏi han con trong khi Seokjin vẫn đang cười tít mắt nhìn ngắm cành hồng đang xoay xoay trong những ngón tay mình.
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Con có chắc là muốn kết hôn không?
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Mẹ à, con đã ba mươi tuổi rồi mà, mẹ không vui khi con...
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Không phải, con trai. Nghe mẹ nói này, ông ngoại con chắc chắn sẽ không đồng ý hôn sự này, nếu người ấy là đàn ông... Vậy nên, mẹ mong con nên cẩn thận suy xét...
  • Không để mẹ nói hết, cậu con trai ấy đã vùng vằng đứng bật dậy, ném bông hồng mới vừa nãy còn nâng niu, đùa nghịch kia xuống nền đất, giận dữ nói lớn:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Trai hay gái có quan trọng gì chứ?! Nếu mẹ không ủng hộ, con sẽ tự mình đi thưa chuyện với ông, để ông buộc phải đồng ý cho con và cậu ấy thành hôn!
  • Phu nhân Kim
    Phu nhân Kim
    Seokjin à, mọi chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu...
  • Phu nhân Kim vội vã đứng dậy khi thấy đứa con ngang bướng giậm chân bỏ đi, bà cố níu tay con lại, lựa lời giải thích để Seokjin nguôi giận nhưng vô ích.
  • Anh nhìn xuống khuôn mặt khốn khổ trực khóc của mẹ, cảm giác đau nhói đến nghẹn lòng dội lên khiến sống mũi cay xè, đắng chát nói:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Mẹ à, cậu ấy là Kim Namjoon đó - cảnh sát trưởng của cả Hwagae đó mẹ. Cậu ấy, nhất định sẽ bảo vệ con.
  • Nói xong, Seokjin dứt khoát giật tay ra khỏi sự níu kéo đến ngạt thở kia, nhất quyết làm theo ý mình.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Phải rồi, làm sao mình lại sợ chứ? Namjoon sẽ bảo vệ cuộc đời mình bằng mọi giá, cậu ấy đã hứa như thế mà. Hức... hức...
  • Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tràn trề nỗi thất vọng của thiếu niên. Lần đầu tiên trong đời anh phải nếm trải trái ngang nghiệt ngã đến thế, cảm giác như cả thế giới tươi đẹp bấy lâu nay đã thực sự sụp đổ rồi.
14
Chương 71: Lấy Danh Dự Bảo Đảm